Một sáng mùa xuân Chim hót xa gần Mây trắng phù vân Bay về vô tận. Hoa đào, hoa mận Nở rộ ngoài vườn Bên hàng hướng dương Có con bướm trắng Bay lượn chập chờn. Lòng tôi gợn buồn Ngắm hoa lan tím Tôi vẫn đi tìm Sao Em ẩn hiện? Trông Em diện tiền Hiền như Phật Mẫu. Nếu đã thương nhau Sao không xuất hiện? Hay Em là Tiên? Tôi người trần tục Năm tháng nhiều lúc Đi trong sương mù. Đông, Hạ, Xuân, Thu Đi tìm chân lý. Công danh, ý trí Có nghĩa lý gì! Tôi kẻ tình si Say men thi vị Với hình bóng em. Xin hãy hiện lên Với bông Lan này Tôi đang chờ đây Thẹn thò chi nữa!
Nghe Kinh Tây Tạng Hồn được trở về Như một đứa trẻ Từ lúc nằm nôi Một cõi xa xôi Ngồi trong lòng mẹ Vỗ về âu yếm Hồn tôi tan biến Trong tiếng sáo chiều. Tiếng Kinh đều đều Hồn vào tâm thức Nhạc Kinh Tây Tạng Ru tôi rong chơi Trong cánh đồng rộng Với tiếng sáo chiều. Nghe Kinh Tây Tạng Tôi thấy gió thổi Đời tôi thơi thới Rong chơi biển khơi. Nghe Kinh Tây Tạng Trở về đồng hoang Giã từ gian nan Còn đâu ràng buộc. Nhạc Kinh Tây Tạng Ru tôi nằm yên Thân này đã chết Hồn tôi bay bổng Về chốn bình an Rời cõi trần gian Nẻo về bên ấy. Nghe Kinh Tây Tạng Văng vẳng bên tai: “Này này này nẻo về bên ấy, Mang mang theo cái Tâm an lành!”
Nửa đêm về sáng Tự trong cơn mơ Tôi thức giấc Viết bài thơ nàỵ Có những giấc ngủ say Và đầy mộng mị Tôi không thấy kinh dị, Không vui mà cũng chẳng buồn. Không sầu, không lo, Không thương, không tiếc. Tôi không nghe thấy tiếng mình nói Mà chỉ lắng nghe trong tĩnh lặng. Tôi đã được trở về Như một đứa trẻ thơ: Cali, Sài Gòn, Hà Nội,Sydney… Gặp Cha, thăm Mẹ Và rất nhiều người thân Mà đã ra đi vĩnh viễn từ lâu. Gặp nhau không âu sầu, Không nhớ, không thương. Tôi chỉ muốn luôn luôn Được sự êm đềm Trong mộng tưởng. Giấc mộng không vấn vương Giấc mộng bình thường. Đời vui, đời buồn, Đời vời vợi, Đời nhiều vấn vương, Đời đầy áp lực Đè nặng con người, Đi vào Tâm Thức. Khi đời lắng xuống Trong giấc ngủ hồn nhiên Hay trong lúc ngồi Thiền Tôi cảm thấy… Đời người như sợi tơ trời Nhiều sắc, nhiều mầu Bập bềnh Trong không gian, vũ trụ Biến đổi không ngừng Theo thời gian và không gian. Giấc ngủ nhẹ nhàng hơn Là phải sống Trong Cõi Chết Của đời sống Văn Minh, Máy Móc Hàng ngày.
Mẹ tôi mất khi tôi mới vào Trung Học. Hơn 30 năm sau, trong ngày cháu gái tôi lấy chồng, tôi thấy khuôn mặt Mẹ hiện về trên nét mặt cháu vì hai Bà cháu quá giống nhau . Cả đêm hôm đó tôi thức trắng đêm với nước mắt. Tôi viết bài này để tặng người quá cố và các bà Mẹ Việt Nam.
Mẹ ơi, Mẹ sống trên trời, Con tìm bóng Mẹ cả đời người con. Mẹ con mình thiếu vuông tròn, Dung nhan Mẹ hiện lên khuôn mặt này. Mẹ thương con sống đắng cay, Đôi mắt Mẹ hiện, con nay thấy rồi. Con thấy làn tóc, làn môi, Vầng trán, sống mũi, con ngồi ngắm đây. Trên trời có nắng, có mây, Thân con, hồn mẹ từ nay sum vầy.
Xin cho quên, quên hết điều phiền muộn
Cho hồn tôi tĩnh dưỡng tháng năm dài.
Phần tư thế kỷ: quãng đời trần ai
Ân ái ít, chỉ thấy nhiều bực bội.
Ngày, đêm tối, phòng ngoài ra phòng trước
Tới chỗ nào cũng chỉ thấy mình tôi.
Những đêm tĩnh, thả hồn trong suy nghĩ Mảnh đời này cô quạnh đã bao năm! Trong tư tưởng, nội tâm, tôi cô độc Em ở đâu, sao nỡ để tôi độc hành?
Gia đình tôi có, có cũng như không Tìm quên lãng trong công việc, cộng đồng. Năm tháng dài, tôi ngồi đếm số không Theo hơi thở, ôn đời trong Thiền Ðịnh.
Những bình minh, đi dạo phố một mình Ðời hư vô, hồn tìm nơi cố định. Phải kiếm ra Em, chắp nôi mối tình Chỉ có Em, đời mới bõ hy sinh.
Và Em đã đến: bình minh rực sáng Trong dáng hình, tư tưởng, nội tâm! Em thì thầm với đôi mắt sáng ngời Nhìn nhau cười, đời hết buồn vời vợi.
Em đã đến, Em bằng da bằng thịt Trao cho nhau ý nghĩa của cuộc đời. Con tầu định mệnh theo gió ra khơi Em hiện hữu: Nàng Tiên anh mong đợi!
Có những đêm con ngồi
Đối diện với bàn thờ
Chấm bài và suy nghĩ vẩn vơ.
Con vẫn thường thấy Bố
Cũng đã ngồi với sách vở như con.
Sự khác biệt…
Là hai khoảng thời gian
Và hai phương trời xa cách,
Là lễ giáo Khổng Mạnh
Và văn minh Tây Phương,
Là Liêu Trai Chí Dị cùng thơ Đường
Và kỹ sư Công Chánh với vần thơ lạc điệu.
Con còn nhớ…
Năm con mười ba tuổi
Một đêm Trung Thu
Bất thần Mẹ ra đi vĩnh cửu
Bố gánh chịu thân gà trống nuôi con!
Mười chín tuổi, con ra đi
Máy bay cất cánh.
Bố ở lại…
Bạn đời với văn chương chữ nghĩa,
Bần thần thương nhớ con trai.
Vì tương lai, sự nghiệp
Hay vì con vướng mộng giang hồ?
Con định ngày trở lại
Cho Bố xem con đã thành tài
Và khôn lớn đến đâu.
Cuộc đời ra sao?
Con đi vào một thế giới khác
Không người thân bên cạnh.
Bố ở nhà canh cánh mong con!
Đời thiếu vuông tròn!!
Hai phương trời xa cách
Thế sự đảo điên
Thế rồi Việt Nam mất
Cha con mình gặp lại
Trong cái tê dại của cuộc đời!
Bố đã già rồi,
Tay chân run rẩy,
Vẫn văn chương, cửa Khổng, sân Trình.
Đời bấp bênh
Giờ đây Bố ngồi trong khung ảnh
Lung linh sau ánh nến, khói hương.
Con mường tượng…
Cha con mình ai sướng hơn ai?!
Em đến giữa đêm khuya Tự cõi nào, Em về? Em hiện thân Lan-Huệ Đưa ta vào đam mê. Cớ sao tình nở muộn Vài tiếng chẳng là bao. Thịt da Em ngọt ngào Vội chào, Em vĩnh biệt! Ta ngồi đây thương tiếc Thật, giả, hay chiêm bao?
Ngày xưa Anh sợ bóng đêm, Ngày nay Anh thấy dịu êm trong lòng. Em ơi, Anh hết long đong, Đêm ngày làm việc, lòng trong an nhàn. Em thương, Anh nhớ vô vàn , Dáng em, giọng nói: dịu dàng làm sao! Cầu xin Chúa, Phật trên cao, Độ trì em hết lao đao cuộc đời. Cho dù vật đổi, sao rời, Hai ta chỉ thấy tiếng cười, vận may. Mai sau sẽ có những ngày, Đôi ta hòa thuận, từ nay chung đường.
Em đi cát mịn bám chân, Đôi ta chung bước: em gần, hết xa. Quãng đời giam hãm đã qua, Gió hiu hiu thổi, đôi ta chung đường. Trời xanh, cát trắng, trùng dương, Hàng dừa theo gió, đón đường ta đi.
Bên nhau, hai đứa thầm thì: “Trăm năm duyên kiếp, ta đi, luân hồi! “
Nguyễn Đàm Duy Trung
Tháng 6, 2002
Punta Cana, Dominican Republic
Ta tìm áo trắng học trò, Ðời bắt ta mất, bây giờ hiện lên. Nhìn ai, ta thấy quen quen, Mờ mờ nhân ảnh như men cuộc đời. Phải chăng là mệnh của Trời, Chao ơi! Áo trắng của thời nữ sinh! Ai ơi, ta đang một mình, Vẫn đi tìm kiếm bóng hình ngày xưa! Cớ sao trời đổ cơn mưa, Ðưa ta vào mộng, đong đưa cuộc đời.
Bắc thang lên hỏi ông Trời, Ðâu mộng, đâu thật, hỡi đời Trần Gian?
Nguyễn Ðàm Duy Trung
Nửa đêm về sáng – April 8, 2007
Bài thơ “Adieu Paris” bằng tiếng Pháp của nhà thơ Trần Văn Lương đã được Đàm Trung Phán dịch sang tiếng Việt ( Vĩnh biệt Paris) . Bài này đã được XNV Bích Vân đọc trên Radio Khoahoc.net vào năm 2004.
Xin mời Quý vị bấm nút để vào nghe XNV Bích Vân đọc “Adieu – Vĩnh biệt Paris”
Adieu, Paris Vĩnh biệt Paris
Trần Văn Lương
(A une petite amie et
son illusion perdue)
( Viết tặng cho Em
Mộng ảo lãng quên )
Ami, c’est a` Paris,
Cette ville e’ternelle,
Qu’ une ironie mortelle
Du sort nous a unis.
Anh yêu, thành phố Paris
Muôn đời là kinh kỳ
Éo le truyện trần thế
Se ta như phu thê.
Notre amour, a` Paris,
A embrase’ ma vie,
Et ces jours, ralentis,
De douceur l’ ont remplie.
Paris, ta yêu nhau
Tình em như lửa cháy
Ngày chầm chậm qua mau
Đầy dịu dàng nhiệm mầu.
Le bonheur, a` Paris,
Est, he’las, si fragile.
Quand j’ai quitte’ la ville,
Nos voeux e’taient finis.
Paris, ta hạnh phúc
Nhưng sao quá mong manh
Khi em rời kinh thành
Hẹn ước đã tàn nhanh.
Tu trouves, a` Paris,
Ta nouvelle romance.
En ce lointain pays,
Je pleure ma malchance.
Hóa ra Paris này
Anh có tình yêu mới
Phương trời xa vời vợi
Em khóc đời chơi vơi.
J’ enverrai a` Paris
Mon a^me de’chire’e,
Et a` toi les sourds cris
D ‘ une amante oublie’e.
Paris, em gửi về
Hồn em đau não nề
Trao anh tiếng nấc nghẹn
Của người tình bị quên.
Il fait beau a` Paris,
Ensemble on se prome`ne.
Tu parles et tu ris,
Connais-tu pas ma peine?
Paris, trời nắng to
Người đẹp đi bên anh
Anh cười nói bên cạnh
Em đau, biết chăng anh ?
Il fait froid a` Paris,
Tu embrasses ta belle,
L’ ardent feu de jadis
Bru^le a` pre’sent pour elle.
Paris, trời trở lạnh
Ôm người đẹp bên anh
Lửa tình xưa, nay dành
Cho người mới yêu anh.
Il fait chaud a` Paris,
Ton coeur est en de’lire.
Chaque mot qu’ elle dit
T’ apporte le sourire.
Paris, trời đang nóng
Tim anh như lửa bỏng
Lời nàng nghe như mộng
Anh cười dễ như không.
Il fait gris a` Paris,
Tu lui lis le poe`me,
Jadis pour moi e’crit,
Quand tu m’ as dit : “Je t’ aime!”
Paris, trời ủ rũ
Đọc cho nàng thơ cũ
Ngày xưa viết tặng em
Anh đã nói: ”Je t’aime!”
Il pleut fort a` Paris,
Heureux, tu oublies l’ heure.
Jamais tu ne saisis
Que pour moi Paris pleure.
Paris, trời mưa to
Mải vui, quên thời giờ
Có khi nào anh nhớ
Vì em, Paris nức nở.
Il fait nuit a` Paris,
Lentement l’ ombre efface,
Sous son pas, toute trace
De mon faux paradis.
Paris đã vào đêm
Bóng tối xóa chậm êm
Bóng đêm, giờ còn lại
Thiên đường ma của em.
Il est tard a` Paris,
S’ endort la citadelle.
Tu ne penses qu’ a` elle,
Et n’ entends point mes cris.
Paris, đêm vào khuya
Thành phố trong giấc nồng
Anh đang say bóng hồng
Có nghe em khóc không.
Đêm đã vào khuya Tôi trằn trọc Trong căn phòng cao ốc. Thành phố lặng im Trong cái tĩnh mịch của một đêm hè. Những ngọn đèn vàng ngoài phố Nhiều như những vì sao Trong bầu trời vũ trụ. Một mình tôi ngồi Đối diện với cuộc đời.
Tình nghĩa vợ chồng Đã đi vào cõi chết. Tôi tiếc thương Nhớ nhung tiếng con tôi nói, Tiếng chúng cười. Bao nhiêu năm rồi nhỉ Tôi vẫn thường mong ngóng Một sự thuận hòa Và những ngôn từ êm ái.
Con tôi giờ đây đã lớn khôn. Tôi tiếc thương Định mệnh ai bầy Đánh mất đi tình nghĩa vợ chồng. Đã nhiều đêm tỉnh giấc Chợt thấy lòng mình Lang thang đi tìm an lạc Của một nhà tu. Tôi đã sống như trong ngục tù Con chim đã tự ngàn thu Sống trong chiếc lồng khe khắt!
Đêm đã vào khuya Xe hơi dường như đã ngừng chuyển động. Lồng đã mở cửa rồi Con chim đang chờ rạng đông Từ giã cái lồng Hát chào mừng buổi sáng mai Cho tự do, an bình, thoải mái!
Đêm khuya nghe tiếng tụng kinh, Trong cơn Tỉnh Thức, hay mình Chiêm Bao ? Hồn ai đi tự thuở nào, Đi ra Vũ Trụ hay vào tình yêu? Sớm mai, buổi tối, ban chiều, Xin cho quên hết những điều đau thương . Trời sinh ra những tơ vương, Đi vào Tiềm Thức, dễ thường ai quên? Cầu cho đời được bình yên, Hồn trong Kinh Phật, Cõi Tiên là mình!
Mệt mỏi đến với ta Những ngày tháng trôi qua Tôi như người nô lệ Tìm bận rộn liên miên Để quên hết ưu phiền. Ban đêm Em làm chi? Tôi ngồi chấm bài thi Nhạc Đức Huy dìu dịu Ru hồn vào mộng mơ. Hoa nở trên hoang đảo Ngoài khơi sóng rạt rào Gió đùa hàng phi lao Tôi cùng Em đi dạo. Mắt Em như vì sao Tôi là người lữ khách Tách rời cõi trần gian Chu du trong vũ trụ Bên Em với trăng sao.
Hôm nay là Ngày Của Mẹ, Con xin có đôi lời gửi đến Mẹ của con. Mẹ lìa trần, khi con còn nhỏ dại, Mấy chục năm rồi Nhưng con vẫn chẳng thể nào quên.
Con lớn lên, trong im lặng ê chề, Tìm kiếm Mẹ trong những cơn mê. Mẹ hiện về, Mẹ con mình tỉ tê, Sáng tỉnh giậy, con thấy đời đẫm lệ!
Với riêng con, ngày nào cũng là Ngày Của Mẹ, Vì Mẹ đã phải hy sinh cuộc đời Cho tất cả anh chị em chúng con. Âm và Dương, đời không được vuông tròn, Nhưng anh chị chúng con thương, quý Mẹ biết bao!
Mẹ luôn luôn là hình ảnh ngọt ngào Dẫn đàn con qua khỏi cõi đời trần tục. Dòng sông cuộc đời tuy gẫy khúc, Nhưng Mẹ ơi, Mẹ mãi mãi sống trong con.
Chào đón các bạn đến với trang Blog Nguyen Dam Duy Trung. Sưu tập những bài thơ của Nguyễn Đàm Duy Trung, Văn Khoa and Vô Không ….. Đặc biệt với phần diễn ngâm của cô Hồng Vân …